TRUY TÌM KÝ ỨC
Phan_39
Lúc quay về văn phòng, Cẩm Hi không trông thấy Hàn Trầm đâu. Vừa đặt hộp cơm lên bàn, cô liền bắt gặp anh ở trong phòng họp qua cánh cửa khé hờ. Cẩm Hi mỉm cười đi tới đẩy cửa. Vừa định lên tiếng, cô chợt nghe anh nói: "Mẹ đừng bận tâm đến chuyện này nữa, con tuyệt đối không chấp nhận Tân Giai."
Cẩm Hi ngây ra trong giây lát. Cảm giác có người ở đằng sau, Hàn Trầm liền quay đầu. Bốn mắt chạm nhau, Cẩm Hi liền lui ra ngoài, thuận tay khép cửa.
Ở đầu kìa điện thoại, bà Hàn vẫn đang trách móc: "Nếu anh thật sự không thích Tân Giai, không muốn lấy nó cũng được, dù sao nhà họ Hàn chúng ta không bắt buộc phải kết thông gia nhà họ Tân. Nhưng anh đã hai mươi mấy tuổi đầu, tốt xầu gì cũng nên dẫn bạn gái về giới thiệu bố mẹ đi chứ? Cả ngày chỉ biết phá án, bao giờ bố mẹ mới được ôm cháu đây?"
Trong đầu Hàn Trầm chợt hiện lên bộ dạng vừa rồi của Cẩm Hi, im lặng vài giây, anh hỏi: "Mẹ, mấy năm qua mẹ đều nói với con, không có cô gái nào như thế. Bây giờ, con trai muốn hỏi mẹ thêm lần nữa, cô ấy có tồn tại không?"
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng động nhè nhẹ tựa như hô hấp bà Hàn không còn ổn định.
"Không tồn tại." Ngữ khí của bà có vẻ tức giận, "Thằng này sao lại cố chấp như vậy? Tân Giai tốt thế mà không cần, toàn nghĩ chuyện đâu đâu như bị ma ám ấy. Ngay cả lời mẹ, anh cũng không tin sao?"
Hàn Trầm lặng thinh, nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay một lúc mới phục hồi giọng điệu biếng nhác: "Được rồi, mẹ cũng đừng lo nghĩ nhiều, sang năm con sẽ bế cháu nội về cho mẹ. Con còn bận việc, gác máy đây ạ."
"Hả?" Bà Hàn còn chưa kịp tiê hóa câu nói của con trai, anh đã tắt máy, quay người đi ra ngoài.
Cẩm Hi đang đứng bên bàn làm việc, trải tờ báo rồi sắp từng hộp thức ăn lên bàn. Hàn Trầm đi đến, cúi đầu nhìn cô.
Cẩm Hi coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bỏ hai đôi đũa lên.
"Em ghen đấy à?" Anh hỏi nhỏ.
Cẩm Hi "xì" một tiếng: "Cũng chỉ là nuôi con dâu từ nhỏ thôi mà, em ghen làm gì chứ?"
Hàn Trầm cười cười, ôm cô vào lòng, trong đầu chợt nhớ tới lời nói của mẹ vừa rồi: Không tồn tại. Thằng này toàn nghĩ chuyện linh tinh như bị ma ám. Anh nhìn vào mắt cô, lồng ngực nhói đau. Chỉ vì người phụ nữ trước mắt, nỗi đau này đã chôn sâu trong trái tim anh bao nhiêu năm rồi.
"Cẩm Hi, chuyện mà phần lớn mọi người đều cho là đúng, rất có thể là sai lầm."
Cẩm Hi hơi ngẩn người. Đây là câu cô an ủi Lải Nhải sáng hôm nay. Vào thời khắc này, dường như cô hiểu được thâm ý của Hàn Trầm. Yên lặng trong giây lát, cô ôm anh. Hai người không ai lên tiếng.
Một lúc sau, anh mới buông cô: "Chúng ta ăn cơm thôi."
Cẩm Hi gật đầu. Nghĩ đến chuyện Tân Giai được mẹ anh yêu quý, trong lòng cô cẫn có chút khó chịu. Cô ngồi xuống, bình thản mở miệng: "Về chuyện Tân Giai, anh có giải quyết được với mẹ anh không?"
Nghe cô hỏi vậy, anh nhường mày liếc cô một cái rồi đứng dậy, đi tới bàn làm việc. Cẩm Hi cắn đũa dõi theo nhất cử nhất động của anh.
Hàn Trầm cầm chìa khóa mở ngăn kéo, lục tìm một lúc, lấy ra một quyển sổ nhỏ màu xanh da trời rồi đi về bên này.
"Cái gì thế?" Cô hỏi.
Hàn Trầm chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống, lấy túi xách của Cẩm Hi nhét quyển sổ vào trong. Cẩm Hi hiếu kỳ cầm lên xem, kết quả nhìn thấy hàng chữ "Sổ hộ khẩu" ở ngoài bìa.
Cô tròn mắt: "Sao anh lại bỏ hộ khẩu vào túi của em?"
"Vật đính ước cả đời." Hàn Trầm bình thản đáp.
Cẩm Hi phì cười: "Em không cần, ai thèm hộ khẩu của anh chứ?"
Hàn Trầm mặc kệ, cầm hộp cơm lên anh. Cẩm Hi lại đẩy anh một cái, anh ngồi bất động.
"Anh cầm về đi! Làm gì có kiểu đính ước cả đời bằng cách nhét hộ khẩu cho người ta bao giờ... Anh nghe rõ chưa Hàn Trầm."
2 giờ chiều. Tư Đồ Dập ngồi một mình trong phòng thẩm vấn trống trải. Lòng bàn tay, cổ tay và ngực anh ta đều được nối với thiết bị cảm ứng. Sắc mặt anh ta hết sức bình tĩnh. Thỉnh thoảng khóe mắt vụt qua ý cười mang hàm ý sâu xa.
"Tư Đồ Dập đã ký tên chấp nhận cuộc kiểm tra nói dối." Hứa Nam Bách ngồi sau màn hình máy tính ở gian bên cạnh. Đằng sau anh ta là Tần Văn Lang và các thành viên Tổ Khiên Đen.
Đội trưởng Tần tỏ ra hứng thú: "Giáo sư Hứa, nghe nói thiết bị kiểm tra nói dối có độ chuẩn xác rất cao. Là một chuyên gia, cậu đánh giá thế nào về kết quả của nó, liệu có đáng tin cậy không?"
Hứa Nam Bách mỉm cười gật đầu: "Tuy kết quả trắc nghiệm nói dối không thể làm chứng cứ định tội mà chỉ có tác dụng tham khảo, nhưng cá nhân tôi cho rằng, kết quả này rất có giá trị và đáng tin cậy."
Thấy Châu Tiểu Triện và Lải Nhải lật giở tập câu hỏi trắc nghiệm, vẻ mặt hết sức mù mờ, Hứa Nam Bách liền giải thích: "Lúc nói dối, thân thể con người sẽ có nhiều sự thay đổi như ngôn ngữ cơ thể, vẻ mặt, lời nói, hô hấp, huyết áp, mạch đập, bài tiết mồ hôi, sự thay đổi trong phản ứng điện da... Một số yếu tố con người có thể chủ động kiểm soát, ví dụ như ngôn ngữ cơ thể và vẻ mặt. Nhưng cũng có một số thứ, dù là tội phạm có tố chất tâm lý mạnh đến mấy cũng không thể khống chế, bởi đó là phản ứng vô thức, ví dụ như huyết áp, mạch đập..."
"Vì vậy, thiết bị kiểm tra nói dối dùng để đo sự thay đổi các thông số này?" Châu Tiểu Triện tỏ ra hưng phấn.
"Đúng thế!"
"Quả này Tư Đồ Dập chạy không thoát rồi!" Lải Nhải cười hì hì, "Tên này rất kiêu ngạo, chắc chắn hắn cho rằng bản thân mình có thể che giấu."
Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm, sắc mặt anh rất bình tĩnh.
Cuộc kiểm tra nói dối chính thức bắt đầu. Hứa Nam Bách lên tiếng: "Tôi sẽ hỏi ba câu, bất kể đáp án thật sự là thế nào, anh hãy trả lời "Đúng"."
Tư Đồ Dập ngồi thẳng người, dõi mắt về phía trước: "Được."
"Anh tên Tư Đồ Dập đúng không?"
"Đúng."
Dữ liệu hiển thị trên màn hình không có gì bất thường, chứng tỏ các phản ứng trong cơ thể của Tư Đồ Dập đều bình thường, có nghĩa anh ta nói thật.
"Hôm nay là thứ bảy đúng không?"
"Đúng". Thông số bình thường.
"Anh là phụ nữ phải không?"
"Đúng."
Biểu đồ trên màn hình dao động mạnh. Trong phòng giám sát, Hàn Trầm và Cẩm Hi vẫm bình thản, trong khi Châu Tiểu Triện và Lải Nhải há hốc mồm.
"Thần kỳ thật đấy!" Lải Nhải lẩm bẩm.
"Tiếp theo, tôi sẽ hỏi anh một loạt vấn đề." Hứa Nam Bách lên tiếng, "Anh hãy trả lời theo tình hình thực tế."
Tư Đồ Dập cười cười: "Được thôi."
Hứa Nam Bách: "Hôm nay thời tiết có đẹp không?"
"Tôi không biết. Tôi bị cảnh sát bắt đến đây từ tối qua." Ngữ khí của Tư Đồ Dập có chút chế giễu. Dữ liệu trên màn hình bình thường.
"Anh đảm nhận chức vụ Tổng Giám Sát thị trường phải không?"
"Đúng vậy."
"Anh là con trai ruột của chủ tịch Tư Đồ Thừa Húc phải không?"
Tư Đồ Dập trầm mặc vài giây: "Không phải."
"Anh là hội viên câu lạc bộ Tinh Đô phải không?"
"Đúng vậy."
"Anh từng có quan hệ với nhiều người phụ nữ đúng không?"
"Khụ... đúng vậy."
Hứa Nam Bách hỏi một loạt vấn đề không quan trọng, Tư Đồ Dập đều trả lời được ngay. Màn hình hiển thị duy nhất trạng thái bình thường.
"Anh có quen biết Hàn Sa không?" Hứa Nam Bách cất giọng đều đều.
Các thành viên Tổ Khiên Đen sáng mắt chăm chú vẻ mặt của Tư Đồ Dập. Bởi vì Hàn Sa là tên của nạn nhân đầu tiên, bị sát hại vào ba tháng trước.
Tư Đồ Dập chớp mắt: "Có". Dữ liệu bình thường.
"Anh có quen Diệp Tưởng Tình không?" Đây là tên nạn nhân thứ hai.
"Có."
"Anh có quen Châu Tự Cẩm không?"
"Có."
Hứa Nam Bách ngẩng đầu, nhìn Tư Đồ Dập qua tấm kính: "Anh bắt cóc ba cô gái đó đúng không?"
Hai gian phòng im lặng như tờ, Tư Đồ Dập trầm mặc ít nhất 10 giây, đột nhiên mỉm cười: "Không."
Bên này, tất cả mọi người nín thở quan sát màn hình máy tính. Một phút sau...
"Làm sao có thể." Lải Nhải ngỡ ngàng.
"Không phải anh ta bắt cóc nạn nhân?" Châu Tiểu Triện nghi hoặc.
Tần Văn Lang: "Thế là thế nào?"
Trên màn hình, biểu đồ các dữ liệu vẫn ở trạng thái bình thường, không hề dao động. Điều đó có nghĩa là, phản ứng cư thể của Tư Đồ Dập không có gì bất thường. Anh ta không bị bất cứ áp lực nào từ việc nói dối, không có bất cứ phản ứng sinh lý nào. Điều này chứng tỏ anh ta nói thật.
Cẩm Hi nhìn chằm chằm vào màn hình không lên tiếng.
Hứa Nam Bách tiếp tục đặt câu hỏi: "Có phải anh lên kế hoạch mưu sát bọn họ hay không?"
"Không phải." Số liệu vẫn bình thường.
"Có phải anh giam giữ rồi hành hạ bọn họ?"
"Không phải."
"Có phải anh lấy mất túi xách của bọn họ?"
"Không phải."
"Có phải anh mặc bộ đồ y tá cho bọn họ?"
"Không phải."
"Có phải anh ném xác bọn họ ở ngoại ô thành phố hay không?"
"Không phải."
...
Phòng Giám sát vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng hỏi đáp của Hứa Nam Bách và Tư Đồ Dập. Khi Tư Đồ Dập liên tục trả lời "Không phải", biểu đồ trên màn hình vẫn không một chút phản ứng.
Khi mọi vấn đề được hỏi xong, sắc mặt của các thành viên Tổ Khiên Đen tương đối khó coi. Đúng lúc này, Hứa Nam Bách hỏi thêm một câu không có trong tập trắc nghiệm.
"Có phải anh sai khiến, xúi giục, hoặc cùng người khác giết hại bọn họ hay không?"
Tư Đồ Dập im lặng vài giây. Sau đó anh ta ngoảnh đầu về gian bên này, tựa như muốn đối mắt với mọi người qua tấm kính thẫm màu. Giây tiếp theo, khóe mắt anh ta lại vụt ý cười tinh quái mà Cẩm Hi từng bắt gặp.
"Không phải."
Số liệu đều bình thường. Cuộc kiểm tra nói dối kết thúc, Tư Đồ Dập được một người cảnh sát dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn.
Hứa Nam Bách đứng lên, cất giọng lấy làm tiếc với mọi người: "Khiến các vị thất vọng rồi, nhưng tôi có thể khẳng định, Tư Đồ Dập không phải là hung thủ vụ án này."
Tất cả đều im lặng. Bộ não của Cẩm Hi hiện lên vẻ mặt của Tư Đồ Dập trước khi rời đi, trong lòng rất khó chịu.
Mặt Lạnh đột nhiên mở miệng: "Giáo sư Hứa, tôi nghe nói, một số ít người có thể kiểm soát phản ứng của cơ thể, khống chế kết quả kiểm tra nói dối. Liệu Tư Đồ Dập có phải loại người này không?"
Hứa Nam Bách lắc đầu: "Thật ngại quá, tôi từng kiểm tra vài trăm tên tội phạm, loại người như anh nhắc tới, tôi chưa từng gặp bao giờ. Vì vậy, tôi không thể cho anh câu trả lời xác đáng. Nhưng Tư Đồ Dập có tồn tại khả năng này hay không..." Anh ta mỉm cười, quay sang Cẩm Hi, "Tiểu sư muội, em thử nói xem."
Cẩm Hi im lặng vài giây mới trả lời: "Không thể, anh ta không phải là loại người Mặt Lạnh vừa nói."
Tư Đồ Dập đương nhiên không phải. Bất kể phản ứng của anh ta trong cuộc thẩm vấn tối qua hay lời khai của Thiệu Luân và Châu Ni Á cho thấy, tâm trạng của anh ta dễ xao động. Đặc biệt, hai người kia tiếp xúc trực tiếp với anh ta nên lời khai càng đáng tin cậy.
Vì vậy, kết quả kiểm tra nói dối là đáng tin cậy. Cẩm Hi ngẩng đầu nhìn Hứa Nam Bách. Chân dung mà cô phác họa chỉ ra một đối tượng duy nhất là Tư Đồ Dập. Nhưng bây giờ, tâm lý tội phạm lại cho cô biết, Tư Đồ Dập không phải là hung thủ.
Chương 56: Chân Dung Trong Chân Dung
Tầm chạng vạng, mấy người đàn ông của Tổ Khiên Đen từ phòng thẩm vấn đi về phòng làm việc. Hàn Trầm dẫn đầu, thần sắc vẫn rất điềm tĩnh. Lải Nhải đi theo sau, cảm thán: "Chúng ta vốn đã tìm ra một lô chứng cứ gián tiếpbây giờ lại tự dưng xuất hiện kết quả kiểm tra nói dối của chuyên gia quyền uy, kiểu này chắc chắn sẽ không xin được lệnh bắt giữ Tư Đồ Dập. Sau 48 tiếng đồng hồ, chúng ta buộc phải thả anh ta."
"Chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi hắn." Mặt Lạnh lên tiếng.
Châu Tiểu Triện ngó nghiêng xung quanh: "Tiểu Bạch đi đâu rồi nhỉ? Chị ấy biến mất từ khi nãy."
Hàn Trầm đảo mắt một vòng trên hàng lang, không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Bốn người đi về văn phòng, liền nhìn thấy Bạch Cẩm Hi trong phòng họp. Cô đang ngồi trên bàn, quay lưng về phía họ, đầu hơi ngẩng lên, không biết đang nhìn lên trần nhà hay phong cảnh ngoài cửa sổ. Phòng họp không bật đèn nên tối mờ mờ, trên mặt bàn sau lưng cô là đống tài liệu và ảnh chụp vứt bừa bãi.
Cảnh tượng này tương đối đèn nén và hiu quạnh. Ba thành viên Tổ Khiên Đen tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rồi đồng loạt quay sang Hàn Trầm.
Bọn họ đều có chung một ý nghĩ: Đối với người phác họa chân dung tội phạm lần này là Tiểu Bạch, kết quả trắc nghiệm nói dối là một sự đả kích nặng nề. Vào thời khắc này, cô cần người an ủi. Người đó đương nhiên là bạn trai này rồi.
Hàn Trầm không để ý đến bọn họ, chỉ dán mắt vào Cẩm Hi. Sau đó, anh đi vào trong, thuận tay đóng cửa ngay trước mặt ba người đàn ông.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Cẩm Hi ngẩng đầu nhìn anh. Cô nghĩ đến một số hình ảnh, nét mặt và người khoảnh khắc nhất định.
Trong rừng cây ở gần con đường khu ngoại ô, thi thể người phụ nữ bầm dập như bông hoa bị giẫm nát. Nếu thủ đoạn hành hạ cũng phân cao thấp, vậy thì những cái xác đó chính là "tác phẩm nghệ thuật" của kẻ giết người hàng loạt. Những thi thể này rất hợp với cảm giác mà Tư Đồ Dập mang lại cho người khác.
Trong hộp đêm, anh ta nhạy bén chú ý đến cô và Hàn Trầm. Ánh mắt của anh ta lúc đó không mấy tự nhiên, thậm chí có phần cảnh giác.
Trong quá trình phỏng vấn, thỉnh thoảng, khóe mắt anh ta vụt qua ý cười tinh quái. Lúc kiểm tra nói dối, anh không hề sợ hãi, thậm chí còn thấp thoáng sự hưng phấn.
Cẩm Hi giật mình, đột nhiên nhảy xuống đất, bới đống ảnh ở trên bàn. Hàn Trầm im lặng theo dõi từng cử động của cô. Cô tìm ra mười mấy tấm hình, đều là ảnh đặc tả thi thể nạn nhân ở cự ly gần, rất đáng sợ. Cẩm Hi nhét ảnh vào túi, liếc Hàn Trầm một cái rồi đi ra ngoài.
Hàn Trầm nhếch miệng, lập tức đi theo cô. Ba người đàn ông ở bên ngoài bắt gặp Cẩm Hi lao nhanh ra trước, Hàn Trầm đi theo sau. Bọn họ không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cuối cùng Châu Tiểu Triện đứng lên: "Tôi đi xem sao."
Trên hành lang, Cẩm Hi hỏi Hàn Trầm: "Tư Đồ Dập đang ở phòng thẩm vấn trước đó à?"
Hàn Trầm gật đầu, Châu Tiểu Triện tiến lại gần: "Tiểu Bạch, chị định làm gì vậy?"
"Một lát nữa cậu sẽ biết ngay."
Ba người đi nhanh vào phòng thẩm vấn. Cách tấm kính, họ nhìn thấy Tư Đồ Dập ngồi yên một chỗ. Sau một ngày một đêm bị điều tra, cuối cùng, thần sắc anh ta cũng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh ta vẫn tỉnh táo như thường lệ. Nhìn anh ta không hề giống kẻ biến thái.
"Nếu kết quả trắc nghiệm nói dối của giáo sư Hứa không thể xác định anh ta là hung thủ." Cẩm Hi lên tiếng, "Vậy thì em có một cách càng đơn giản và trực tiếp hơn, chỉ cần một giây là có thể kiểm tra anh ta có liên quan đến mấy vụ án này hay không?"
Cô đẩy cửa đi vào phòng. Nghe tiếng động, Tư Đồ Dập liền ngẩng đầu. Còn Hàn Trầm và Châu Tiểu Triện dừng bước ở bên ngoài.
Cẩm Hi đứng, còn Tư Đồ Dập ngồi. Cô nhìn đối phương, anh ta đột nhiên mỉm cười.
Ngay sau đó, Cẩm Hi rút tập ảnh trong túi xách ra ném xuống trước mặt anh ta. Hình ảnh vết thương rách toạc, máu đỏ đến nhức mắt, đôi mắt vô hồn của nạn nhân... xuất hiện bất thình lình, Tư Đồ Dập vẫn đang cười, nhưng ánh mắt vô thức dừng lại ở những tấm ảnh này.
Cẩm Hi nhìn chằm chắm đối phương. Vào một khoảnh khắc, ánh mắt anh ta không còn tia ác ý, không có tự đắc hay phẫn nộ, mà rất tập trung và... say mê.
Lồng ngực Cẩm Hi bùng cháy một ngọn lửa. Làm sao anh ta có thể không liên quan vụ án chứ?
Sau giây phút ngắn ngủi, Tư Đồ Dập ý thức được Cẩm Hi đang quan sát mình nên cụp mi. Cẩm Hi lạnh lùng liếc anh ta một cái, thu tập ảnh rồi chống tay xuống bàn, ghé sát mặt anh ta.
"Tôi nhất định sẽ bắt được anh." Cô nói chỉ đủ hai người nghe.
"Vậy sao? Tôi thật sự mong chờ đấy." Anh ta cười đáp lại.
Cẩm Hi rời phòng, liền nhìn thấy Hàn Trầm, Châu Tiểu Triện và Hứa Nam Bách đứng ngoài cửa. Hứa Nam Bách cầm cặp ca táp, chắc chuẩn bị rời khỏi Cục Công An. Anh ta hiển nhiên cũng chứng kiến cảnh vừa rồi.
Cẩm Hi nói với Hứa Nam Bách: "Sư huynh ở đây thì tốt quá. Em vẫn cho rằng Tư Đồ Dập liên quan đến vụ án này. Chúng ta không thể thả anh ta như vậy."
Hứa Nam Bách cau mày, giơ tay đẩy gọng kính: "Ý của em là kết quả trắc nghiệm nói dối có vấn đề?"
Cẩm Hi lắc đầu: "Em không thể xác định chắc chắn. Nhưng nhất định ở đâu đó xảy ra vấn đề, hoặc có ẩn tình mà chúng ta không biết đến."
Hứa Nam Bách tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cô: "Tại sao em nghĩ vậy?"
"Ánh mắt của Tư Đồ Dập." Cẩm Hi đáp, "Tâm tình ở trong mắt anh ta là không thể che giấu."
Cùng là người theo ngành tâm lý tội phạm, lúc trước, Hứa Nam Bách hết lời khen ngợi Cẩm Hi nên cô cho rằng, nhất định anh ta hiểu ý và ủng hộ quan điểm của cô.
Nào ngờ, Hứa Nam Bách im lặng vài giây rồi cất giọng ôn hòa, cũng có một chút mất kiên nhẫn: "Sư muội! Đây chỉ là trực giác không chắc chắn của em mà thôi, còn thứ có thể xác định là kết quả kiểm tra nói dối. Kết quả chỉ rõ, Tư Đồ Dập không liên quan đến vụ án này. Em còn muốn thế nào nữa?"
Cẩm Hi hơi ngẩn người, nhưng co trả lời ngay: "Em hy vọng anh hãy kiểm tra một lần nữa, hoặc dùng phương pháp trắc nghiệm tâm lý khác, nghiệm chứng vấn đề từ nhiều góc độ."
"Tôi thấy không cần thiết làm vậy." Hứa Nam Bách từ chối dứt khoát. Vì bị nghi ngờ nên anh ta có chút tức giận. Hai người nhất thời im lặng, bầu không khí trở nên nặng nề trong giây lát.
Trước tình cảnh này, Châu Tiểu Triện đứng cạnh sốt ruột liếc Hàn Trầm. Nhưng anh vẫn rất bình thản tựa vào lan can ở hành lang, dõi theo hai người. Anh không mở miệng giúp Cẩm Hi, cũng chẳng đứng ra dàn hòa, cứ như đây là một cuộc xung đột giữa các đồng nghiệp, còn anh không định nhúng tay vào.
Châu Tiểu Triện thấy vậy cũng yên lòng. Cậu ta nghĩ: Cũng đúng, Tiểu Bạch đâu phải người yếu đuối, cần gì dựa vào người khác để dành thắng lợi. Có điều, nếu đổi lại là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ mở miệng giúp bạn gái, nhưng lão đại không như thế. Cậu ta cảm thấy lão đại rất hiểu Tiểu Bạch. Cô đâu cần sự bảo vệ của bất cứ ai. Đôi khi, cô chỉ cần có người lặng lẽ dõi theo mình là được rồi.
Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi về đến nhà là hơn 8 giờ tối. Trên đường Cẩm Hi không nói một lời, anh cũng im lặng. Ô tô vừa đỗ lại, cô liền đẩy cửa xuống xe: "Em đi mua chút đồ, anh lên nhà trước đi."
Hàn Trầm rút chìa khóa, đi đến bên cô: "Em đi đâu?"
Cẩm Hi cười cười: "Em ra siêu thị ở ngay kia!"
"Anh đi cùng em."
"Không cần đâu, em định mau đồ dùng của phụ nữ, anh đi làm gì? Anh mà đi em lại thấy không thoải mái. Anh mau về nhà tắm rửa trước đi."
Hàn Trầm dừng bước, dõi theo bóng cô, miệng cười cười.
Cô mới dọn đến sống ở nhà ăn mấy ngày đã vứt "đồ dùng của phụ nữ" lung tung, bây giờ lại tỏ ra thẹn thùng, đòi tự mình đi mua.
Cẩm Hi vào siêu thị nhỏ, thẳng tiến đến tủ thuốc lá. Cô nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi han: "Chị cần loại nào?"
Cẩm Hi đảo mắt một vòng, mắt sáng rực, thầm nuốt nước bọt: "Cho tôi mua một bao Ngọc Khê". Ngày hôm nay phải hút loại ngon mới được. Vừa định rút tiền thanh toán, cô tay cô đột nhiên bị nắm chặt.
"Cô ấy không cần nữa. Cảm ơn."
Cẩm Hi giật mình, ngẩng đầu về phía Hàn Trầm. Anh vẫn túm tay cô. Cẩm Hi bị bắt tại trận nên hơi chột dạ, đành để mặc anh kéo ra khỏi siêu thị.
"Hàn Trầm, cho em hút một điếu được không?" Cô lắc tay anh.
"Không được." Anh trả lời dứt khoát.
"Hừ!"
Một lúc sau, hai người đi về vườn hoa chung cư, Hàn Trầm kéo cô ngồi xuống. Cẩm Hi lên tiếng: "Lẽ nào anh không thèm? Không phải hút lén sau lưng em đấy chứ?" Anh nghiện thuốc lá nặng hơn cô nhiều. Mấy ngày qua, thỉnh thoảng nhìn thấy đồng nghiệp hút thuốc, tim phổi cô vô cùng ngứa ngáy, vậy mà anh cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.
"Thèm." Anh đáp, "Nhưng anh đã nhận lời em, chắc chắn anh sẽ làm được."
Câu này khiến Cẩm Hi vô cùng hổ thẹn, cơn thèm thuốc cũng tan biến trong giây lát. Nhưng cô vẫn cảm thấy phiền muộn, ngước nhìn anh bằng ánh mắt ấm ức: "Nhưng mà em khó chịu thật đấy!"
Hàn Trầm mỉm cười ôm cô vào lòng.
"Anh cười gì thế?" Cẩm Hi hỏi.
"Không có gì."
Không có gì, chỉ là mỗi khi ngẩng đầu liền phát hiện, từng biểu cảm của em vô cùng sinh động và chân thực, chứ không phải chỉ là ảo ảnh giấc mơ.
Cẩm Hi ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Anh có từng nghe nói đến vụ án giết hại hai gia đình ở khu Đai Hân, Bắc Kinh vào hai năm trước không?"
Hàn Trầm tựa người vào thành ghế, tay vẫn ôm vai cô: "Anh có nghe nói."
Hung thủ của vụ án ở Đại Hân là kẻ mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng. Trong một đêm, hắn giết hại hai gia đình, để lại hiện trường hỗn loạn, máu me và không hề có logic.
Cẩm Hi nói tiếp: "Người phụ trách vụ án là Giáo sự Bạc Cận Ngôn chỉ cần mất một ngày một đêm là bắt được hung thủ. Vì tội phạm là tên giết người "không có năng lực tổ chức" điển hình, gồm các đặc điểm như tinh thần hỗn loạn, IQ thấp, không biết lái xe, vứt xác bừa bãi. Trong báo cáo, giáo sự Bạc nhận xét đây là "vụ án điển hình đơn giản như trong sách giáo khoa."
Côn nghiêng đầu nhìn Hàn Trầm: "Nếu đó là vụ án "không có năng lực tổ chức" điển hình, vậy thì chúng ta gặp bây giờ, bề ngoài là "có năng lực tổ chức" điển hình. Hiện trường và đối tượng tình nghi thể hiện mọi đặc trưng của thể loại này, giống hệt trong giáo trình: IQ cao, có sức hút, hành hạ và ngược đãi nạn nhân một thời gian dài, dễ bị chọc giận, tình cảm hời hợt..." Cẩm Hi buồn bực đặt tay lên trán, "Tuy nhiên, cùng một chân dung tội phạm điển hình, tình hình chúng ta gặp phải lại phức tạp hơn nhiều."
Không đợi cô nói hết câu, Hàn Trầm kéo tay cô đứng dậy: "Đi thôi!"
"Đi đâu cơ?"
"Chúng ta đi dạo một lát."
Cẩm Hi không ngờ Hàn Trầm lại đưa cô tới trường đại học cảnh sát của tỉnh để "giải khuây". Nơi này cách Cục Công an Tỉnh và nơi ở của Hàn Trầm không xa, lái xe chỉ mất tầm 10 phút. Buổi tối, khuôn viên trường học vô cùng tĩnh mịch, khu ký túc xá thưa thớt ánh đèn. Hàn Trầm xuất trình thẻ công tác, bảo vệ liền cho hai người vào trong. Xem ra, anh thường xuyên đến nơi này.
Hai người sánh đôi đi dưới hàng cây. Có lẽ do xung quanh vắng lặng, tâm trạng của Cẩm Hi dần hồi phục sự bình tĩnh. Trong đầu cô có một số ý nghĩ mơ hồ liên quan đến vụ án nhưng tạm thời chưa rõ ràng.
Trầm tư một lúc, cô mới phát hiện Hàn Trầm cũng im lặng từ nãy đến giờ. Cô không nhịn được, mở miệng hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"
Hàn Trầm quay sang Cẩm Hi: "Nghĩ đến tương lai."
"Tương lai?"
Hàn Trầm lại dõi mắt về phía trước: "Sau này già rồi, chúng ta có thể về trường cảnh sát dạy học. Em dạy môn tâm lý tội phạm, anh dạy môn Điều tra hình sự, thế cũng không tồi."
Cẩm Hi liền dừng bước. Hàn Trầm ngẩng đầu nhìn cô. Cả hai nhất thời im lặng. Cẩm Hi cắn môi, mỉm cười: "Hàn Trầm, anh cõng em đi."
Hàn Trầm không theo kịp tư duy của cô nên ngẩn người ra trong giây lát. Anh nhếch miệng, cúi thấp người: "Em lên đi!"
Cẩm Hi cười híp mắt, leo lên lưng người đàn ông, ôm cổ anh. Hàn Trầm đứng dậy, cõng cô tiếp tục đi về phía trước. Cẩm Hi thổi khí vào cổ anh, anh lập tức nghiêng đầu né tránh. Cô bật cười vui vẻ, liền bị anh bóp nhẹ mông một cái, khiến cô không dám động đậy.
"Hàn Trầm!" Cẩm Hi dõi mắt lên bầu trời: "Anh thử nói xem, trước kia anh từng cõng em bao giờ chưa?"
"Chắc chắn cõng rồi."
"Sao anh biết." Cô tỏ ra hiếu kỳ.
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." Anh từ tốn đáp.
Cẩm Hi phì cười, thì thầm bên tai anh: "Anh nói ai cơ? Anh hay em?"
"Cả hai chúng ta."
Trên trời sao sáng lấp lánh, mặt đất chỉ có một hình bóng đổ dài. Cẩm Hi gối đầu vào vai Hàn Trầm, cảm nhận rõ mạch đập ở cổ anh, từ từ nhắm mắt.
"Cẩm Hi!"
"Vâng."
"Nếu em tin bản thân là đúng thì hãy mạnh tay chứng minh nó, không phải sợ hãi."
Giọng nói trầm ấm của anh như làn gió đêm thổi vào trái tim cô. Cẩm Hi cười: "Còn lâu em mới sợ. À, anh nói vậy có nghĩa là anh tin vào phán đoán của em rồi?"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian